“Anh mang cô ấy về nhà đi, khỏi phải ra khách sạn cho tốn tiền!”
Ảnh minh họa
Cô nghĩ, thế là đủ rồi. Với một người đàn ông biết suy nghĩ, cho dù chỉ ám chỉ nhẹ nhàng cũng đủ cảnh tỉnh họ, còn nếu đã không biết nặng nhẹ thiệt hơn, thì có ầm ĩ nhà cửa cũng vô dụng mà thôi. Hơn nữa, cô không muốn phải ngửa bài, cô sẽ cố gắng coi như chưa biết chuyện gì, để sau này, khi đối mặt với nhau 2 người sẽ nhẹ nhàng và tự nhiên hơn. Nhưng cô đâu biết, người chồng mình tin tưởng lại là dạng đàn ông thứ 2, không rõ ràng điều gì mới là quan trọng với mình, hoặc giả anh ta tưởng cô chưa biết gì, nên cố được ngày nào hay ngày ấy. Chính vì thế mà anh ta vẫn qua lại với bồ điềm nhiên như không có gì xảy ra, không hay biết tất cả hành tung của mình đều bị vợ nắm rõ.
Chủ nhật ấy, trời mưa tầm tã nhưng chồng cô vẫn lái xe ra ngoài, nói phải bàn công chuyện với đối tác ở quán café. Cô không nói gì, chỉ cười cho qua. Cô vẫn nhớ, hồi yêu nhau, cô thích nhất cùng anh ngồi uống café ngắm trời mưa. Cái không khí mát dịu ngập tràn mùi nước, cái mịt mù giăng mắc giữa trời do làn mưa tạo nên, tiếng nhạc lãng đãng trong quán và mùi hương nồng nàn ấm nóng của café hòa quyện với mùi hương quen thuộc của người đàn ông của mình thực sự khiến cô yêu thích không rời. Phải chăng, người tình của anh cũng có sở thích tương tự cô?
Những bức email liên tiếp được gửi vào hòm thư điện tử của cô. Trong đó chụp lại cảnh chồng cô và nhân tình ngồi thảnh thơi trong một quán café phong cách, quả đúng như cô nghĩ. Tới khi thông tin họ vào một khách sạn gần đó được gửi về, cô trầm ngâm một lát rồi nhấc máy gọi cho chồng. Anh nghe máy. Cô còn tưởng anh mải mê nên để chế độ im lặng trong điện thoại cơ đấy.
“A lô anh à, em bảo này, em thu xếp hết hành lí của em với con rồi, cho nên giờ nhà rộng rãi lắm, anh mang cô ấy về nhà đi, khỏi phải ra khách sạn cho tốn tiền. Thế nhé, em với con về bên ngoại đây. Tiện anh kí luôn lá đơn li hôn em để trên bàn làm việc của anh nhé, mai em về qua nhà lấy mang đi nộp luôn!”, cô nói giọng bình thản như thể trước khi đi công tác, dặn chồng ở nhà chú ý ăn uống, sinh hoạt điều độ để giữ sức khỏe vậy. Nói xong, nghe bên kia cứ ú ớ chẳng thốt nên được lời nào cho ra hồn, cô chẳng đủ kiên nhẫn nghe tiếp nữa, dứt khoát ngắt máy.
Cô đã cho anh cơ hội, nhưng anh không biết trân trọng. Cô cũng cho chính bản thân mình cơ hội, vì thế giờ cô cũng chẳng còn điều gì phải nuối tiếc nữa. Hôn nhân ấy mà, khi đặt bút kí tên trên tờ giấy đăng kí kết hôn, đâu có nghĩa là vĩnh viễn, là mãi mãi. Bất cứ điều gì trên đời này cũng ngầm chứa đựng những sự cố, những đổ vỡ, những thất bại. Và điều cô nên làm, chính là vứt bỏ những thứ đã thành phế thải ấy, chứ không phải ngày ngày ôm ấp nó mà đau khổ, mà khóc thương, mà cố tìm cách hàn gắn!
Không có nhận xét nào: