Tâm sự của bà mẹ lười biếng, buổi sáng chỉ "nằm ườn" để con trai đi đổ rác
Ngoài ra, tôi còn ích kỉ và vô lo. Bạn có muốn biết vì sao không? Tôi chỉ muốn con tôi chủ động, độc lập và tự chủ.
Từng làm việc tại trường mẫu giáo, tôi đã thấy rất nhiều đứa trẻ được bảo vệ quá mức và có một cậu bé, Colin, đã khiến tôi để ý và nhớ đến nhiều nhất. Cậu bé lớn lên với cách giáo dục phải ăn mọi thứ được cho, dù không thích cũng phải ăn. Kết quả là cậu bé bị chứng rối loạn ăn uống nghiêm trọng. Colin nhai và nuốt mọi thứ như một cái máy. Và tôi phải đút cho Colin mỗi bữa vì cậu bé không thể tự làm điều đó.
Lần đầu tiên cho Colin ăn, tôi chẳng thấy được bất kì cảm xúc nào trên gương mặt cậu bé. Tôi đưa muỗng lên, Colin mở miệng, nhai, rồi nuốt. Tôi hỏi: "Con thích yến mạch không?", "Không" - Colin vừa trả lời, vừa mở miệng ăn muỗng yến mạch do tôi đút. "Con có muốn ăn thêm không?", tôi hỏi và đưa muỗng đến miệng Colin. "Không", cậu bé trả lời và tiếp tục nhai, mở miệng ăn muỗng yến mạch từ tôi.
"Nếu không thích, con có thể không ăn nữa", tôi mở lời với Colin. Ngay lập tức, cậu bé to tròn mắt ngạc nhiên. Dường như cậu bé không cho rằng chuyện "không thích có thể không ăn" là điều có thể xảy ra. Đầu tiên, Colin dùng quyền này để từ chối thức ăn và chỉ uống nước trái cây. Rồi sau đó cậu bé bắt đầu ăn những thứ mình thích và để thừa phần ăn. Cậu bé đã học được cách tự lựa chọn cho mình. Và sau đó thì tôi ngừng đút cho Colin ăn bởi ăn là một nhu cầu tự nhiên, một đứa trẻ đói bụng sẽ ăn sạch đĩa thức ăn của chúng.
Ăn là một nhu cầu tự nhiên, một đứa trẻ đói bụng sẽ ăn sạch đĩa thức ăn của chúng. (Ảnh minh họa: Internet)
Tôi là một bà mẹ lười biếng. Tôi rất lười biếng khi phải cho các con ăn. Thế nên khi lũ trẻ được một tuổi, tôi đưa muỗng cho chúng và ngồi sát bên quan sát con ăn. Khi được 1,5 tuổi, chúng đã tự ăn được bằng nĩa.
Một nhu cầu tự nhiên khác nữa là đi vệ sinh. Colin chỉ toàn đi trong quần và mẹ cậu bé dặn dò chúng tôi rằng nên cho Colin vào nhà vệ sinh mỗi hai giờ. Kết quả là trong trường mẫu giáo, Colin phải đợi để có ai đó dắt mình vào nhà vệ sinh. Chờ đợi quá lâu, Colin đã đi trong quần và thậm chí không cố gắng để cởi quần ra hay nhờ sự giúp đỡ. Một tuần sau, vấn đề được giải quyết: "Con muốn đi vệ sinh", Colin nói lớn rồi dõng dạc vào nhà vệ sinh giải quyết.
Tôi là một người mẹ lười biếng. Tôi thích ngủ nướng vào cuối tuần. Một ngày thứ Bảy nọ, tôi thức dậy vào khoảng 11 giờ sáng. Cậu con trai 2 tuổi đang xem hoạt hình và ăn cookie. Nó có thể tự mở TV và đầu đĩa DVD để chọn cái mình muốn xem. Trong khi đó, cậu con trai lớn của tôi, năm nay 8 tuổi đã ra khỏi nhà. Vào hôm trước, thằng bé xin phép tôi đi xem phim với gia đình của một người bạn. Tôi bảo rằng tôi lười dậy sớm và nếu muốn đi, con phải tự chuẩn bị mọi thứ. Và dĩ nhiên là tôi không ngủ. Tôi đặt báo thức, nghe tiếng con sửa soạn và ra khỏi cửa. Tôi đợi tin nhắn từ mẹ của người bạn của con. Nhưng mọi thứ đều diễn ra trong bí mật.
Tôi quá lười biếng để kiểm tra cặp xách của con trước khi đi học, quá lười biếng để phơi khô quần áo sau buổi đi bơi của con, cũng như để cùng con làm bài tập. Tôi thậm chí chẳng quăng rác vì đó là nhiệm vụ của con trai tôi. Ngoài ra, tôi còn nhờ con pha giùm mình tách trà. Tôi nghĩ rằng chắc mỗi một năm, tôi sẽ lười biếng thêm chút nữa.
Hãy tập cho trẻ từ lập từ những việc nhỏ nhất. (Ảnh minh họa: Internet)
Nhưng một lần mẹ tôi đến thăm, các con tôi thay đổi đến độ tôi chẳng thể nhận ra. Cậu con trai lớn lập tức quên làm bài tập, hâm nóng bữa tối và soạn tập vở. Thậm chí, chàng ta còn sợ ngủ một mình trong phòng. Tất cả là tại vì bà của chúng không lười biếng như tôi.
Hãy nhớ rằng, trẻ sẽ không bao giờ độc lập nếu bố mẹ chúng không muốn như thế".
Đọc xong bài viết này, có bố mẹ nào cũng muốn lười biếng không nhỉ?
(Nguồn: brightside)
Không có nhận xét nào: